Hiển thị các bài đăng có nhãn Chia Sẻ Thành Công. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chia Sẻ Thành Công. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Ông Thái Tuấn, Giám đốc Công ty TNHH Chế biến thực phẩm bánh pía - lạp xưởng Tân Huê Viên: Phận làm thuê của "vua bánh pía"

Cuối tháng 8/2007, tại Khu công nghiệp An Nghiệp (Sóc Trăng) diễn ra lễ khai trương nhà máy của Công ty TNHH Chế biến thực phẩm bánh pía - lạp xưởng Tân Huê Viên. Sự kiện thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi mặc dù Sóc Trăng được coi là "thủ phủ” bánh pía của Việt Nam, nhưng đa phần các xưởng, công ty sản xuất vẫn chủ yếu làm thủ công, và đây là nhà máy sản xuất bánh pía - lạp xưởng lớn nhất của tỉnh từ trước tới nay. Thêm vào đó, chủ nhân của Tân Huê Viên là một người còn khá trẻ, xuất thân từ "phận làm thuê” nhưng chỉ sau hơn 10 năm đã trở thành "vua bánh pía" của một vùng đất miền Tây.



Con dao, tấm nhôm và giấc mơ đổi đời

9g30 sáng, bước vào phòng khách trụ sở Công ty Tân Huê Viên, nhìn qua màn hình tivi gắn camera kết nối với toàn bộ các phân xưởng sản xuất và kho xếp hàng, phải một lúc sau mới thấy Thái Tuấn, Giám đốc Công ty Tân Huê Viên, đang tất bật hướng dẫn nhân viên chuyển hàng lên xe container đang xếp một hàng dài trước nhà kho.
Quả là hình ảnh ấn tượng, bởi bánh pía lâu nay vốn chỉ được xem như một loại sản phẩm địa phương thông thường, nhưng nay nó đã được một doanh nghiệp nâng tầm, đưa mức tiêu thụ lên vài trăm tấn mỗi năm, được vận chuyển đi khắp cả nước, kể cả xuất khẩu.
Ấn tượng hơn, đây không phải lần đầu Giám đốc trực tiếp xuống làm cùng công nhân, mà đã gần 20 năm nay, hầu như mỗi ngày Thái Tuấn đều làm việc dưới xưởng tới gần 1 giờ sáng.
Thái Tuấn sinh năm 1968 trong một gia đình nghèo ở thành phố Sóc Trăng. Năm 12 tuổi, Tuấn đã phải nghỉ học, lăn lộn vào đời kiếm tiền phụ giúp gia đình bằng nghề sửa xe.
Hết sửa xe, Tuấn xin vào làm không công cho một cơ sở sản xuất bánh pía ở Vũng Thơm (xã Phú Tâm, huyện Châu Thành, Sóc Trăng), cách nhà vài chục cây số. Làm ở đây, Tuấn chỉ được chủ nuôi cơm hằng ngày chứ không được trả lương như những người thợ khác vì lúc đó Tuấn chỉ mới 14 tuổi.
Miệt mài làm việc nhưng Tuấn không nguôi trăn trở: "Mình phải làm gì để có thể đổi đời?". Để tìm ra câu trả lời, Tuấn chăm chỉ vừa làm vừa học.
Một năm sau, anh được chủ giao cho việc trộn nhân bánh. Công việc vất vả, phải làm quần quật suốt ngày đêm, lương lại không cao nhưng Tuấn không nản chí.
Nhiều đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ: "Người ta làm được thì mình cũng làm được, phải thử mới biết...". Và Tuấn âm thầm thực hiện giấc mơ đổi đời bằng việc làm hết sức táo bạo: Mua một tấm nhôm, một con dao để... mở lò sản xuất bánh.
Ước mơ đã có, nghị lực cũng thừa nhưng lại thiếu vốn. Khi người anh trai lập gia đình, Tuấn "đánh liều" hỏi mượn anh toàn bộ số tiền mừng đám cưới làm vốn mua: bột, đường, đậu... để sản xuất bánh. Thương em, người anh đồng ý để Tuấn thực hiện ước mơ của mình.
Có nguyên liệu sản xuất rồi nhưng một khó khăn khác lại đến với Tuấn, đó là chưa có khuôn để làm bánh. Lúc bấy giờ, các chủ lò bánh phải tốn rất nhiều tiền để đặt làm khuôn. "Dĩ bất biến, ứng vạn biến", "trong cái khó ló cái khôn", Tuấn có cách riêng của mình: tự làm khuôn bánh.
Chính những người biết Tuấn từ thời đó đã kể, cách Tuấn làm khuôn bánh cũng chẳng giống ai: chỉ một khúc gỗ cùng con dao phay, Tuấn hì hục đẽo gọt, gọt đẽo suốt mấy hôm liền. Không biết bao nhiêu giọt mồ hôi của Tuấn đã nhỏ xuống cái khuôn bánh... khác người ấy.
Cuối cùng Tuấn cũng làm ra được những chiếc khuôn như ý, đẹp không thua gì thợ "xịn" làm. Vậy là ông Trời cũng không đến nỗi bất công khi phú cho Tuấn đôi bàn tay tài hoa cùng óc sáng tạo và đức tính cần cù để bù lại sự thiếu may mắn ngay từ tuổi ấu thơ. Đến nay, khuôn bánh của nhà máy vẫn do Giám đốc Thái Tuấn tự tay làm.
Hôm chúng tôi đến thăm nhà máy, thấy Tuấn đã có sẵn một thùng đồ nghề giống như đồ nghề của mấy bác thợ mộc để tạo khuôn bánh. Tuấn nhanh nhẹn tay cầm dùi, tay cầm đục, đưa nhanh những nét uốn lượn thật khéo léo, trong chốc lát đã hoàn thành một khuôn bánh đẹp với đường nét rất tinh xảo.
Tuấn nói: "Bên cạnh chất lượng thơm ngon, mẫu mã đẹp, phong phú cũng góp phần làm nên thành công của sản phẩm, vì thế tôi không ngừng tìm tòi để tạo ra những mẫu khuôn mới".
"Vua bánh pía"
Chưa bao giờ Tuấn nói là bánh mình làm ngon nhất, sản lượng lớn nhất, nhưng tìm hiểu trong giới làm bánh ở địa phương, hầu như tất cả đều công nhận Tân Huê Viên đang là doanh nghiệp sản xuất bánh pía số 1 ở Sóc Trăng, chiếm trên 50% thị phần. Để nhanh chóng đạt được vị thế này, hẳn nhiên Thái Tuấn phải có cách làm rất khác biệt so với cách làm truyền thống.
Từ chỗ chỉ là một cơ sở sản xuất nhỏ trong phạm vi gia đình, bản thân Thái Tuấn vừa làm chủ, vừa làm thợ chính kiêm luôn người tiếp thị, giao hàng, đến năm 1996, Tuấn đã mở rộng sản xuất, thuê thêm 20 nhân công để tăng sản lượng. Năm 2000, số công nhân đã lên đến 60 người, và hiện nay là ngót nghét 300 người, chưa kể những người làm theo thời vụ.

* Khi mới lập nghiệp, ông có hình dung mình sẽ thành công như ngày nay?
- Những ngày đầu khởi nghiệp rất khó khăn. Bánh làm ra rồi nhưng không biết làm sao tiêu thụ được vì việc buôn bán lúc bấy giờ không mấy dễ dàng, cực chẳng đã, tôi phải mang bánh ra chợ ngồi bán. Bánh của tôi, ai ngửi cũng khen thơm, ai nếm cũng khen ngon, nhưng lại bị chê là... đắt nên ít người mua.
Nhiều bữa, nhìn sản phẩm "mang đến lại mang về”, tôi cảm thấy lo thật sự, cứ đà này chẳng mấy chốc sẽ đổ nợ. Nhiều lúc bế tắc quá, tôi tính hay là cứ làm loại bánh không cần chất lượng, bán giá rẻ để kiếm sống đã, mọi sự tính sau.
Biết ý định của tôi và vốn là người rất trọng chữ tín nên cha tôi đã ngăn cản, khuyên tôi không nên nóng vội, phải kiên trì, chấp nhận lỗ lã thời gian đầu, tiếp tục làm bánh có chất lượng cao phục vụ khách hàng, làm gì cũng không thể "ăn xổi ở thì”.
Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi lại tiếp tục công việc của mình ở lò bánh. Và công sức của tôi đã được đền đáp xứng đáng khi thương hiệu bánh Tân Huê Viên được nhiều người từ Nam ra Bắc biết đến, thậm chí còn vượt biên giới sang cả Mỹ, Canada, Úc, Thụy Điển...
* Nhưng để gặt hái thành công đáng kể trong ngành nghề nặng tính thủ công này, ông phải có tư duy hoàn toàn mới?
- Đúng là sau khi cơ sở hoạt động ổn định rồi, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ: Đã đến lúc mình phải bơi ra biển lớn chứ không thể chỉ quẩn quanh trong thị trường nhỏ bé ở địa phương nữa. Nghĩ là làm, năm 1992, cơ sở của tôi đã làm giới chủ lò bánh ở Sóc Trăng "sốc" khi chuyển từ mô hình sản xuất theo mùa sang sản xuất liên tục trong năm.
Trước đó, các cơ sở làm bánh ở đây sản xuất chủ yếu theo mùa, nhiều nhất là vào tháng Tám âm lịch vì là dịp Trung thu, người mua tăng lên nhiều. Nhưng khi đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, đời sống người dân khá hơn, chắc chắn lượng bánh tiêu thụ cũng tăng, nên tôi mạnh dạn chuyển sang làm quanh năm.
Ban đầu cũng thấy lo, nhưng rồi mọi chuyện đều ổn, thành công như ý muốn. Vào cuối năm 2006, tôi cho ra lò bánh pía nhân thịt nạc sấy và được nhiều người ưa chuộng.
Sự kiện gây thích thú cho nhiều người là trong ngày khánh thành nhà máy, tôi cùng các cộng sự làm ra chiếc bánh pía khổng lồ nặng trên 300kg. Hiện mỗi năm, chúng tôi cung cấp cho thị trường trên 300 tấn sản phẩm gồm bánh pía, bánh Trung thu, bánh in, lạp xưởng...
* Nhưng đỉnh điểm bứt phá của Tân Huê Viên chính là khi ông đầu tư máy móc để sản xuất?
- Năm 2010, tôi quyết định đầu tư trên 22 tỷ đồng để mở rộng nhà xưởng thêm 10.000m2, trang bị nhiều máy móc, công nghệ hiện đại như máy nhồi và cán da bánh pía, máy làm bánh Long Châu, hệ thống tự động làm nguội bánh...
Đồng thời tôi cũng mạnh dạn đầu tư xây dựng điểm dừng chân trên diện tích 1.200m2 gồm 4 tầng có bố trí khu ăn uống giải khát, khu trưng bày sản phẩm, khu tham quan mô hình sản xuất bánh pía thu nhỏ để du khách có thể tìm hiểu, thể nghiệm và thưởng thức sản phẩm.
Thực ra, làm bánh pía đòi hỏi rất nhiều sáng tạo. Bánh pía Sóc Trăng trước đây gói bằng giấy, thời hạn sử dụng chỉ trong bảy ngày, có khi bảo quản không khéo chỉ năm ngày đã hỏng. Tính đến nay tôi đã ba lần thay đổi bao bì.
Ngay trong mùa này, sản phẩm của Tân Huê Viên có một thay đổi lớn: Thay vì tất cả bánh để trong một hộp, khi đã xé ra là phải dùng hết một lúc, thì nay tôi làm bao bì cho từng chiếc bánh để có thể ăn dần. Tôi nghiên cứu hình thức này từ năm ngoái, nhưng chỉ mới áp dụng cho sản phẩm cách đây hai tuần, vì nếu ra sớm sẽ bị "nhái".
* Người sành ăn luôn so sánh giữa bánh làm theo kiểu truyền thống với bánh làm theo kiểu công nghiệp, ông có e ngại điều này?
- Tôi có thể khẳng định, bánh pía làm theo kiểu công nghiệp ngon hơn bánh làm theo kiểu truyền thống. Nếu nói về chất lượng nhân bánh, tôi đã có rất nhiều cải tiến so với làm thủ công trước đây. Còn về năng suất, 100 chiếc bánh làm bằng máy có chất lượng hoàn toàn giống nhau, trong khi làm thủ công thì không kiểm soát được độ đồng đều.
Tôi đã chuyển sang làm bánh pía bằng máy tự động từ hai năm nay, nhưng thực ra cũng không dễ. Thích nghiên cứu nên tôi đã từng bỏ ra 3 tỷ đồng để mua một chiếc máy của Nhật về nghiên cứu, ứng dụng trong hai năm, nhưng rồi cũng phải nhập một chiếc máy khác thích hợp hơn.
Trên thế giới làm gì có nơi nào sản xuất máy làm bánh pía, mà chỉ có máy làm bánh mì, nên khi nhập máy về, tôi phải cải biến cho phù hợp với mục đích sử dụng của mình.
* Một thành công khác của Tân Huê Viên là mới đây ông đã được Saigon Co.op ký hợp tác làm nhãn hàng riêng?
- Đó là lạp xưởng. Chuyện này cũng hết sức tình cờ: Khi tôi đi xúc tiến thương mại ở TP.HCM, một lãnh đạo của Sở Công Thương có dùng thử lạp xưởng của Tân Huê Viên, thấy ngon nên giới thiệu cho Co.opmart.
Rất nhanh chóng, phía Saigon Co.op lập tức cử đại diện xuống tận nơi tìm hiểu và quyết định hợp tác ngay. Giống như bánh pía, tôi cũng là người đầu tiên làm lạp xưởng bằng máy ở Sóc Trăng. Sắp tới tôi sẽ nhập thêm máy cho dây chuyền sản xuất lạp xưởng.
* Khởi nghiệp gần 20 năm rồi nhưng tần suất làm việc của ông vẫn không đổi?
- Nói thực, đêm nào tôi cũng làm việc tới 1 giờ sáng. Tôi lo mọi chuyện từ khâu làm khuôn bánh, nghiên cứu sản phẩm mới, kỹ thuật vận hành dây chuyền sản xuất, và thời gian gần đây là việc phát triển thị trường.
Một tháng, tính ra tôi đi ra ngoài làm thị trường 20 ngày. Tôi nghĩ, làm nhiều việc thì mình mới có tầm nhìn bao quát, mới quyết định mọi việc được nhanh chóng, công việc mới trôi chảy.
Ví dụ, tôi có hợp tác với một công ty ở miền Bắc 5, 6 năm nay nhưng kết quả chưa được như ý, vì trước đây tôi giao cho họ phân phối theo kiểu mua đứt bán đoạn. Khi giao cho họ tự làm, họ lúng túng và làm không hiệu quả vì cách làm quá bài bản, có lớp có lang, đánh một vòng rồi mới quay về với người tiêu dùng.
Còn cách làm của tôi là đi thẳng tới người tiêu dùng, không phải đứt đoạn một khúc lợi nhuận. Chỉ sau hai tháng thay đổi cách làm, thị phần phía Bắc đã tốt hơn rất nhiều.
* Là chủ mà ôm đồm quá nhiều việc như vậy cũng không tốt, ông có thấy thế không?
- Thực ra ở nhà sướng hơn, đi ra ngoài rất cực. Bây giờ tôi cũng bắt đầu ngán nghe điện thoại. Có ngày, một buổi sáng tôi phải nghe mấy chục cuộc điện thoại. Tôi cũng hiểu, khi sếp ở nhà, công ty bán 10, đến lúc sếp ra ngoài mà nhân viên bán được 15 thì mới là tốt.
Tôi đang tập dần cho nhân viên, nhưng vẫn khó khăn, cần có thời gian. Trước mắt tôi đã xác định, bây giờ làm việc phải thoải mái tôi mới làm, chứ không làm theo kiểu "bán thân bán mạng" như trước đây nữa. Điều làm tôi hài lòng nhất là tinh thần làm việc của công nhân.
Tại Tân Huê Viên, cả năm nhân viên chỉ nghỉ đúng một ngày mùng 1 Tết. Thuyết phục được công nhân vui vẻ làm việc hết công suất như vậy là nhờ tôi từng trải qua cuộc sống của một người làm thuê, nên giờ đây tôi rất hiểu công nhân, hiểu họ nghĩ gì, mong muốn gì.
* Xin cảm ơn ông!

LÂM THAO thực hiện

Đường xa không thể độc hành

Là nhà sáng lập Giấy Sài gòn, ông Cao Tiến Vị không khỏi bồi hồi trước những thay đổi lớn trong công ty. Nhưng ông xác định chỉ có M&A mới có thể giúp Giấy Sài Gòn phát triển.

Vừa muốn có tiền vừa làm chủ là chuyện không thể. Vì thế, ông Vị đã phát hành cổ phần cho đối tác Daio để có vốn phát triển Công ty.

Chúng tôi hẹn gặp ông Cao Tiến Vị, người sáng lập và phát triển Công ty Giấy Sài Gòn, tại văn phòng Công ty ở lầu 1, tòa nhà Etown (quận Tân Bình, TP.HCM) vào một ngày đầu tháng 9.

Ông Vị được nhắc nhiều trong giới doanh nhân là một người lạc quan và cởi mở. Và đến nay, ông vẫn là con người như thế dẫu trải qua bao biến cố thời cuộc.
Hồi tháng 8/2013, đối tác Daio Paper Corporation, một nhà sản xuất giấy lớn của Nhật, đã chuyển giao toàn bộ phần đầu tư vào Giấy Sài Gòn sau hơn 2 năm đồng hành. Ông Vị cùng nhóm nhà đầu tư đã bỏ tiền ra mua lại một phần để sở hữu 57,7%.
Còn ông Mai Hữu Tín, một nhà đầu tư trong nước khác, nắm đến 42,3%. Ông Vị và ông Tín cùng thống nhất phân chia lại công việc. Ông Tín giữ chức Chủ tịch, còn ông Vị làm Tổng Giám đốc điều hành.
Từ một nhà sáng lập và phát triển Giấy Sài Gòn trong 16 năm qua, nay chuyển giao quyền tối cao, ông Vị có thoáng chút cảm xúc. Tuy nhiên, với cái nhìn xa hơn, ông cho rằng nếu được chọn lại, ông vẫn chọn con đường mua bán - sáp nhập (M&A) để đưa Giấy Sài Gòn phát triển.
“Chỉ có M&A mới giúp doanh nghiệp Việt tăng tốc nhanh được”, ông nói.
Những bước đi chung

Tài sản và doanh thu của Giấy Sài Gòn tăng qua từng năm
Nhớ lại những ngày đầu khi mời Daio làm đối tác chiến lược, ông Vị vui mừng khôn xiết. Nhưng bên cạnh niềm vui của một ông chủ doanh nghiệp, cũng đã có không ít điều tiếng.
Trước khi Daio vào, Giấy Sài Gòn đã có 2 nhà đầu tư tài chính, một nắm 10% cổ phần Công ty và một nắm 5%. Việc có nhiều đối tác chưa cùng một mục tiêu chung, ít nhất là về dài hạn, khiến không ít người cho rằng ông Vị “tham đối tác” khi chưa xác định mình muốn gì.
Tuy nhiên, có nhìn thấu tâm huyết với ngành giấy của ông Vị mới hiểu được lời ông phân trần: “Tùy từng thời điểm, chúng tôi cần đối tác khác nhau. Bên cạnh nguồn vốn để phát triển các nhà máy, chúng tôi cũng cần đối tác có tầm nhìn xa giúp chúng tôi trở thành nhà công nghiệp giấy, vốn còn hiếm hoi ở Việt Nam”.
Để thực hiện tâm huyết này, ông Vị đã phải hao tâm tổn sức. Năm 1997, khi Việt Nam còn xa lạ với ngành công nghiệp sản xuất giấy, ông Vị đã lập cơ sở sản xuất đầu tiên ở Gò Vấp.
Đất ở khu này được định hình là đất khu công nghiệp và dân cư. Đây là điều kiện tốt để ông phát triển nghiệp riêng.
Nhưng 3 năm sau đó, đất nơi đây lại chuyển thành đất khu dân cư. Nhà xưởng của ông không phát triển được nữa, nên ông đành chấp nhận mất mát và tìm khu đất mới, tính chuyện gây dựng lại từ đầu.

Khâu xử lý giấy tái chế tại nhà máy Mỹ Xuân I của Giấy Sài Gòn - Ảnh: Trường Nikon
Và ông chọn được khu đất khác để tiếp tục tâm huyết của mình. Đó là Khu Công nghiệp Mỹ Xuân ở Bà Rịa - Vũng Tàu và an cư cho đến nay.
Thời gian này, cả nước chỉ có khoảng 300 doanh nghiệp sản xuất giấy trước sự cạnh tranh gay gắt từ các tập đoàn nước ngoài. Trong khi đó, tổng lượng sản xuất chỉ đáp ứng khoảng 60% nhu cầu trong nước, còn lại phải nhập khẩu.
Trong bối cảnh đó, ông Vị quyết tâm dồn hết nguồn lực xây nhà máy sản xuất. Thế là nhà máy Mỹ Xuân I ra đời và sản lượng của Công ty đã tăng lên đáng kể, đưa Giấy Sài Gòn trở thành một trong những nhà sản xuất giấy lớn nhất nước.
Khi nhu cầu đối với các sản phẩm giấy không ngừng gia tăng, Giấy Sài Gòn lại xây thêm nhà máy Mỹ Xuân II. Theo tính toán của Hiệp hội Giấy Việt Nam, tốc độ tăng trưởng của ngành giấy trong giai đoạn 2003-2007 đạt gần 30%, tăng gấp rưỡi so với thời điểm trước đó.
Từ số vốn khởi nghiệp chưa đầy 1 tỉ đồng, nay ông Vị đã đưa Giấy Sài Gòn tiến đến quy mô hàng ngàn tỉ đồng. Đó là một thành công lớn.
Tuy nhiên, để phát triển dài hạn trên quy mô công nghiệp, ông Vị không thể bước đi một mình mà phải cần nhiều đến sự hỗ trợ của đối tác. Lúc ấy, ngoài 2 nhà đầu tư tài chính lớn, đối tác chiến lược Daio đã bước vào.
Tìm được một đối tác thích hợp cũng không phải là chuyện đơn giản. Với Daio, ông Vị và đồng sự đã phải gặp gỡ và tìm hiểu không ít đối tác trong nước và nước ngoài, mới đi đến quyết định chọn đối tác Nhật này.

Giấy tiêu dùng là một sản phẩm chính của Giấy Sài Gòn.
Vì các nhà máy giấy trong nước chủ yếu sản xuất từ nguyên liệu bột giấy mà bột giấy phải lấy từ gỗ, nghĩa là sẽ tàn phá môi trường về lâu dài, nên Giấy Sài Gòn đã chọn con đường khác: lấy nguyên liệu đầu vào là giấy tái chế.
Cách làm này giúp Công ty tận dụng tối đa nguồn nguyên liệu cho 2 dòng sản phẩm chính là giấy tiêu dùng và giấy công nghiệp, không hao phí bất cứ nguyên liệu gì. Đó chính là lý do Daio được chọn vì có cùng công nghệ sử dụng giấy tái chế với Giấy Sài Gòn ngoài kinh nghiệm phát triển lâu đời (từ năm 1943) tại Nhật của đối tác này.
Khi tính chuyện phát hành cổ phần cho Daio, ông Vị đã xác định rõ mình cần gì. “Vừa muốn có tiền vừa làm chủ là chuyện không thể”, ông nói.
Do đó, ông chấp nhận phát hành cổ phần để có vốn phát triển Công ty, đồng thời chia sẻ quyền lực với đối tác và lui về hậu trường chứ không điều hành.
Kế hoạch phát hành cổ phần đã được chuẩn bị trước đó đến 2 năm và khi hợp đồng được ký vào tháng 4/2011 cũng là lúc bản kế hoạch phát triển doanh nghiệp cho 5 năm sau được hoàn tất. Đây là điều hiếm thấy trong việc hoạch định chiến lược ở các doanh nghiệp Việt.
Thế nhưng, rắc rối nội bộ tại Daio từ tháng 9/2011 đã ảnh hưởng đến nhà đầu tư này. Sau đó, tháng 6/2012, Daio bị đối thủ Hokuetsu Kishu Paper mua lại 20% cổ phần, dẫn đến những thay đổi bất ngờ với những người nắm quyền lực cao nhất tại đây.

Lượng tiêu dùng giấy bình quân đầu người tại Việt Nam
Rắc rối này đã khiến mọi kế hoạch của ông Vị đi chệch hướng. “Mọi kế hoạch bị trì hoãn trong 2 năm qua”, ông xác nhận.
Trước diễn biến bất ngờ từ phía đối tác Daio, ông Vị cố tìm giải pháp ổn thỏa cho cả hai bên. “Nhờ các điều khoản hợp đồng đã được thỏa thuận chi tiết, nên vấn đề còn lại chỉ là giải pháp”, ông Vị cho biết.
Sau khi ngồi lại, Daio quyết định rút vốn qua 2 giai đoạn: ngừng các khoản đầu tư và thoái vốn. Theo ông Vị, Daio là một tổ chức chuyên nghiệp nên họ yêu cầu đối tác cũng phải giữ uy tín chứ không thể bán cho ai thì bán. Đây cũng là lý do khiến quá trình thoái vốn mất nhiều thời gian.
Cuối cùng, ông Mai Hữu Tín là người được chọn. Là nhà đầu tư tài chính đa ngành, ông Tín chưa được giới đầu tư biết nhiều về sự đóng góp chuyên môn.
Nhưng rõ ràng, lúc này Giấy Sài Gòn đang cần vốn để tiếp tục vận hành nên việc chọn ông Tín là hợp lý. Bởi như ông Vị nói, không giải quyết được vấn đề tài chính thì không giải quyết được các vấn đề khác.

NGỌC DƯƠNG/NCĐT

Chàng trai gốc Việt làm giàu nhờ các bản thuyết trình

Kenny Nguyen cùng Murillo lập hẳn công ty chuyên cung cấp các bản thuyết trình, và đạt doanh thu 225.000 USD trong năm thứ hai hoạt động.
Kenny Nguyen và Gus Murillo từng học tại Đại học Louisiana State. Nghe tin có một nhà quản lý cấp cao của một công ty nằm trong danh sách 500 doanh nghiệp lớn nhất nước Mỹ (Fortune 500) đang diễn thuyết tại trường, cả hai chàng trai vội vã đến tham dự. Nhưng thay vì tỏ ra háo hức, họ lại vô cùng thất vọng.

Kenny Nguyen, Giám đốc điều hành kiêm sáng lập viên của công ty Big Fish Presentations. Ảnh: IdeaMensch
Nguyen nhớ lại: “Đó là 200 trang trình bày chỉ toàn chữ, ông ấy đọc không sót trang nào. Tôi không thể tin rằng chủ tịch một trong những công ty lớn nhất thế giới lại trình bày như thế. Từ câu chuyện này, chúng tôi nghĩ rằng có thể tạo ra những bài thuyết trình còn tốt hơn thế”.
Thế rồi Nguyen và Murillo quyết định thành lập Công ty Big Fish Presentations, trụ sở Baton Rouge, Louisiana vào năm 2011, chuyên cung cấp những bài thuyết trình. Hai chàng trai chủ trương đưa câu chuyện và hình ảnh trực quan trong bài trình bày để tạo cảm hứng và lôi cuốn người xem.
Nguyen và Murillo cho rằng cách này giúp quảng bá sản phẩm, dịch vụ hiệu quả hơn, thay thế những trang trình bày chỉ đơn giản là số liệu, chữ số hoặc một vài dấu chấm đầu hàng để làm nổi bật nội dung. Giá cho một gói trình bày dạng cơ bản khoảng 2.500 USD. Bên cạnh việc tạo nội dung hấp dẫn, cả hai nhà sáng lập cũng làm việc với giám đốc điều hành và nhóm bán hàng, tiếp thị để giúp đội ngũ này có thể chuyển tải được thông điệp tốt hơn.
Ban đầu, nhiều công ty tỏ ra nghi ngờ về mô hình hoạt động của Big Fish Presentations, vì công ty này phần lớn thuê sinh viên không có kinh nghiệm. Số khác còn ngần ngại về mức giá các gói sản phẩm. Tuy nhiên, Big Fish nêu rõ quan điểm và đưa ra thông điệp cho khách hàng tiềm năng rằng nếu bài thuyết trình thành công thì đây sẽ là tấm vé để giúp doanh nghiệp giành được hợp đồng lớn, bù đắp lại chi phí dịch vụ của họ.
Từ những ngày đầu khởi nghiệp, Nguyen và Murillo chỉ sử dụng máy tính cá nhân để tạo ra những bài thuyết trình, và khi khách hàng thanh toán tiền, họ mới tiến hành nâng cấp phần mềm. Chẳng bao lâu sau đó, hai chàng trai này có cơ hội xuất hiện trong chương trình Shark Tank của kênh truyền hình ABC. Đây là chương trình được hàng triệu người trên khắp nước Mỹ yêu thích và nhiều doanh nhân cũng như chủ các doanh nghiệp quan tâm.
Murillo chia sẻ: "Lúc đó chúng tôi thật sự cần tiền để trang bị thêm máy móc, chẳng hạn mua một máy ảnh với giá 20.000 USD".
Shark Tank sau đó ngỏ ý đầu tư cho Nguyen và Murillo, nhưng cả hai quyết định có thể tự kinh doanh thành công mà không nhờ vào các nhà đầu tư bên ngoài. Song song đó, họ tiếp tục tìm kiếm khách hàng mới. Với nỗ lực làm việc không ngừng, Big Fish Presentations mở rộng đối tượng gồm doanh nghiệp trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, công nghệ cao và dịch vụ cung cấp thức ăn từ quy mô nhỏ cho đến lớn như Mutual of Omaha và Oracle. Doanh thu công ty tăng từ 58.000 USD vào năm 2011 lên đến 225.000 USD vào năm 2012. Quy mô hoạt động cũng mở rộng hơn, cụ thể, ngoài việc trình làng các bài thuyết trình hấp dẫn, Big Fish còn có đội ngũ 10 thành viên chuyên tư vấn, thiết kế, viết kịch bản và thực hiện sản xuất phim, video.
Murillo, đang theo học ngành khoa học chuyên về sinh học, cũng là sáng lập viên của Big Fish Presentations. Còn Nguyen đã rời trường đại học vào tháng 9 năm ngoái và anh quyết tâm dành tất cả thời gian của mình cho công ty với chức danh giám đốc điều hành. Nguyen cho hay, công ty và đội ngũ của mình cam kết với khách hàng rằng chỉ có công ty Big Fish Presentations chứ không phải một công ty nào khác sẽ giúp doanh nghiệp tạo ra sự khác biệt qua những bài thuyết trình hấp dẫn và hoàn hảo.

Chàng trai gốc Việt Kenny Nguyen năm nay 22 tuổi, đồng sáng lập kiêm Giám đốc điều hành Big Fish Presentations. Kenny Nguyen và đội ngũ của mình làm việc hằng ngày với những khách hàng nằm trong danh sách Fortune 100. 
Kenny Nguyen đã được trao tặng danh hiệu CEO Student Entrepreneur của năm 2012, được tổ chức bởi Collegiate Entrepreneur. Gần đây, Big Fish Presentations có tên trong danh sách 50 công ty hàng đầu thế giới được khởi nghiệp từ sinh viên do Hiệp hội Kairos tổ chức.


Nguồn: VNEXPRESS

Doanh nhân học gì từ Đại tướng Võ Nguyên Giáp

Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã đi vào cõi vĩnh hằng trong sự tiếc thương vô hạn của cả dân tộc ta và bạn bè trên thế giới. Sự nghiệp, tư tưởng của Đại tướng sẽ sống mãi cùng với chúng ta, trong hành động và suy nghĩ của từng người Việt Nam, trong đó có doanh nhân.
Cách tưởng nhớ Đại tướng là học tập, vận dụng những tư tưởng quân sự của Đại tướng vào kinh doanh. Sau đây, thử gợi ý một số nội dung, mong được các doanh nhân trao đổi thêm:
1. Xác định quyết tâm chiến đấu trên cơ sở phân tích sâu sắc tình hình cụ thể, làm rõ thế mạnh, thế yếu của đối thủ. Khi bắt đầu cuộc kháng chiến năm 1946, lực lượng chúng ta hầu như chưa có gì trong khi quân địch rất mạnh. Quân ta, dưới sự chỉ đạo của Đại tướng, vừa tích cực xây dựng lực lượng, vừa chiến đấu, lợi dụng những sơ hở và mặt yếu của địch, kéo địch ra khỏi thành phố, đồng bằng, bắt địch phải chiến đấu trên địa bàn rừng núi hiểm trở. Điện Biên Phủ là điển hình cho việc đưa địch vào một thung lũng chỉ có thể tiếp tế bằng đường không trong khi quân ta có thể bao vây chúng.
Các doanh nhân cần học cách phân tích, điều tra kỹ tình hình kinh tế, thị trường, đối thủ cạnh tranh, xác định rõ cơ hội, thách thức, tìm ra mặt mạnh, mặt yếu của đối thủ để xác định chiến lược kinh doanh của mình. Doanh nhân cần phát huy lợi thế của mình về thị trường địa phương, nắm bắt thị hiếu của người tiêu dùng trong kinh doanh.
Đại tướng cũng nêu tấm gương kiên cường, chịu đựng gian khổ, tìm mọi cách vượt qua khó khó khăn.

2. Sáng tạo, dũng cảm, vận dụng phương châm “lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều”, tận dụng cơ hội và tạo ra cơ hội để chiến đấu. Đại tướng đã thể hiện sự sáng suốt trong khi ra lệnh “kéo pháo vào lại kéo pháo ra”, biết lúc cần phải rút lui để chuẩn bị chiến đấu có hiệu quả hơn.
Các doanh nhân của chúng ta chưa chú ý đến phân tích và đối phó với rủi ro, thường chỉ có phương án phát triển, ít khi chuẩn bị phương án tạm thời rút lui khi tình thế không thuận lợi.

3. Đánh giá đúng lực lượng, thay vì “đánh nhanh - thắng nhanh” chuyển sang “đánh nhỏ - thắng nhỏ, đánh chắc - thắng chắc” nhưng khi có thời cơ thì cũng sẵn sàng “thần tốc, thần tốc hơn nữa; táo bạo, táo bạo hơn nữa”, thể hiện tinh thần rất linh hoạt, không giáo điều, công thức.
Trong khi thực lực doanh nghiệp còn yếu nên áp dụng chiến thuật “đánh chắc - thắng chắc, đánh nhỏ - thắng nhỏ”, đồng thời vẫn luôn hướng tới mục tiêu đạt được quy mô và trình độ cao hơn.
4. Đại tướng nêu tấm gương lớn về tự học. Đại tướng đã trở thành danh tướng được thế giới thừa nhận và khâm phục mà không qua trường học quân sự nào. Đại tướng luôn luôn học hỏi từ thực tiễn, thường xuyên rút kinh nghiệm qua từng trận đánh để trưởng thành.
Bên cạnh số ít doanh nhân trẻ đã được đào tạo bài bản, nhiều doanh nhân đã tự học trong kinh doanh. Chính Đại tướng đã nêu tấm gương sáng về tinh thần tự học, sáng tạo ra học thuyết quân sự Việt Nam.
5. Bài học lớn mà Đại tướng để lại là yêu thương chiến sỹ, chan hòa, thông cảm với chiến sỹ, là “Đại tướng của nhân dân”. Chính nhân cách lớn này của Đại tướng đã đem lại sức mạnh tinh thần to lớn cho quân đội ta. Khi gặp khó khăn, Đại tướng thể hiện chữ “nhẫn”, vì đại nghĩa mà nín nhịn với tinh thần “dĩ công vi thượng” của Bác Hồ.
Đại tướng đã đánh thắng những kẻ địch mạnh hơn rất nhiều lần. Biết ơn, tưởng nhở Đại tướng, doanh nhân hãy học tập Đại tướng để chiến thắng trên mặt trận kinh tế, xây dựng đất nước giàu mạnh như Đại tướng hằng mong ước.
Thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi doanh nhân (ngày 7/5/2004)
Trong quá trình cách mạng giải phóng dân tộc, kháng chiến chống giặc ngoại xâm, đội ngũ doanh nhân Việt Nam tuy còn nhỏ bé nhưng giàu lòng yêu nước, đã tích cực tham gia đóng góp tiền của và công sức cho sự nghiệp chung. Ngày 13/10/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi thư cho giới công thương Việt Nam hoan nghênh giới công thương đã đoàn kết lại thành Công thương Cứu quốc đoàn và gia nhập Mặt trận Việt Minh, đem vốn làm ích nước lợi dân.
Người chỉ rõ: "Trong lúc các giới khác trong quốc dân ra sức hoạt động để giành lấy nền hoàn toàn độc lập của nước nhà, thì giới công thương phải hoạt động để xây dựng một nền kinh tế và tài chính vững vàng và thịnh vượng. Chính phủ, nhân dân và tôi sẽ tận tâm giúp giới công thương trong công cuộc kiến thiết này".
Ngày nay, doanh nhân Việt Nam là đội ngũ xung kích của toàn dân, không cam chịu nghèo nàn và lạc hậu, góp phần xứng đáng làm nên những "Điện Biên Phủ” lớn, nhỏ trong sự nghiệp đổi mới.
Doanh nhân - người đứng đầu và là "nhạc trưởng" doanh nghiệp phải có ý chí vươn lên theo tinh thần luôn đổi mới, sáng tạo, nghĩ những điều chưa ai nghĩ, làm những việc chưa có tiền lệ, với ý thức vượt khỏi những ràng buộc của lối mòn, tiếp cận những đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, nghiên cứu và ứng dụng những thành tựu khoa học, công nghệ tiên tiến.
Doanh nhân Việt Nam phải thực hiện kinh doanh không những có khoa học và nghệ thuật, mà còn phải có văn hóa, hợp pháp luật, đồng thời chống tiêu cực, quan liêu, cửa quyền, tham nhũng, lãng phí, nêu cao ý thức tiết kiệm, tích tụ vốn liếng, tài sản, không ngừng nâng cao chất lượng sản phẩm và khả năng cạnh tranh trong điều kiện hội nhập quốc tế, nói tóm lại phải nâng cao trình độ quản lý để doanh nghiệp không ngừng phát triển trở thành những doanh nghiệp có quy mô, tầm cỡ quốc gia và quốc tế trong thời đại Hồ Chí Minh, xứng danh với truyền thống lịch sử vẻ vang của dân tộc.
Để phát huy truyền thống doanh nhân Việt Nam giàu lòng yêu nước, tự tôn dân tộc, tự cường, thông minh, sáng tạo, tinh thần nhân ái, thương dân, nên có "Ngày Doanh nhân Việt Nam" và "Giải thưởng doanh nhân Việt Nam" làm ngày truyền thống hàng năm, trao cho những doanh nhân tiêu biểu không chỉ giỏi sản xuất kinh doanh, làm giàu mà còn đóng góp tích cực vào cuộc chiến xóa đói, giảm nghèo và sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.
Với tinh thần Điện Biên Phủ, đội ngũ doanh nhân Việt Nam hãy phát huy tinh thần yêu nước, sức mạnh đại đoàn kết dân tộc, tinh thần thực tiễn và sáng tạo, mang tâm huyết cùng toàn dân xây dựng xã hội mới "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh".
Chúc đội ngũ doanh nhân Việt Nam phát triển lớn mạnh, đóng góp ngày càng nhiều vào sự nghiệp chấn hưng đất nước.
Chào thân ái!. 

TS. LÊ ĐĂNG DOANH

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Chàng trai mù không bằng cấp kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng

Anh là Nguyễn Tuấn (SN 1976) ở thành phố biển Nha Trang, một chàng trai mù, một ông chủ của hai cơ cở mát-xa có tiếng được nhiều khách ghé thăm.

 

Anh Tuấn hạnh phúc bên vợ và con gái
Cuộc đời cho anh sự sống nhưng không cho anh đôi mắt để nhìn đời. Bất hạnh hơn khi nó cướp đi hai đấng sinh thành lúc anh còn rất nhỏ. Những tưởng bóng tối ấy sẽ vùi lấp đời anh vào nỗi tuyệt vọng. Nhưng anh đã tự thắp lên ánh sáng cho mình bằng chính niềm tin vào cuộc sống.

Khao khát làm giàu

Lúc chào đời cũng là lúc anh mãi mãi không bao giờ nhìn thấy cuộc đời. Bất hạnh không dừng lại ở đó, anh cũng không được sống cùng cha mẹ mình bởi họ đã ra đi vĩnh viễn, chẳng có anh em, anh Tuấn sống trong sự yêu thương và chăm lo của ngoại. Khi Tuấn 14 tuổi, ngoại anh cũng ra đi, để lại anh trơ trọi giữa dòng đời. Anh được giới thiệu vào trung tâm của hội người mù ở Nha Trang. Ở đây, anh được học chữ, học toán. 
Anh Nguyễn Tuấn (thứ hai từ trái sang) và nhân viên tụ họp uống cà phê trước giờ làm việc

Anh làm tất cả những gì mà một người mù có thể làm như bán vé số, bán tăm, bán chổi… Không chỉ ở Nha Trang, anh thuê xe đi xuống tận An Giang, Tiền Giang, Đồng Tháp... để bán những sản phẩm của hội người mù làm ra. 18 tuổi anh đã suy nghĩ đến vấn đề kinh doanh.
Năm 2001, anh được hội người mù cho đi học kỹ thuật mát-xa ở Hà Nội để tạo điều kiện cho người mù có nghề nghiệp ổn định. Lúc đó, được đi Hà Nội với anh chỉ là một niềm vui chứ anh chưa nghĩ đến đó sẽ là cái nghề nuôi sống mình. Sau khi học mát-xa được mấy tháng, anh được hội cho đi tập huấn ở TP. HCM.

Anh phải mua vé và xếp hàng dài để đợi đến lượt mình. Lúc đó anh mới ý thức được tầm quan trọng của dịch vụ mát-xa. Khi về lại Nha Trang, anh mạnh dạn đề nghị hội người mù mở dịch vụ này để kinh doanh. Anh gặp phải nhiều sự phản đối. Khó khăn hơn khi điều kiện cơ sở vật chất lúc này quá thiếu thốn. Anh vẫn kiên định làm theo kế hoạch của mình. Và cuối cùng anh đã thuyết phục được hội đồng ý để anh mở dịch vụ này. Đó là một bước ngoặt quan trọng của anh.

Không dừng lại ở đó, anh quyết định tự mình kinh doanh để thử sức. Tại thời điểm này, mát-xa là một dịch vụ rất được ưa chuộng. Lợi dụng thế mạnh đó, anh quyết định thuê nhà để làm cơ sở cung cấp dịch này cho khách. Năm 2005, anh chính thức trở thành ông chủ nhỏ của một cơ sở mát-xa ở Nha Trang. Lúc đó cả cơ sở của anh chỉ có 4 nhân viên, họ đều là người mù. Tuy vậy, họ đã tự làm lấy tất cả mọi việc. Tự mình dọn dẹp nhà cửa, giặt khăn, liên hệ khách hàng…

Bước đầu bắt tay vào kinh doanh, anh gặp phải rất nhiều khó khăn. Nhưng với tài ăn nói rất được lòng người, thêm vào đó là khả năng sử dụng thế mạnh tuyên truyền một cách rất hiệu quả, anh đã đưa hình ảnh cơ sở dịch vụ mát-xa của mình đến với nhiều khách hàng. Anh và nhân viên đi khắp nơi để phát tờ rơi. Anh còn in tờ rơi giới thiệu dịch vụ của mình gửi cho mấy tiệm bán bánh mì để họ gói bánh cho khách. Đó là một chiêu chỉ của riêng Nguyễn Tuấn.

Kể lại những kỷ niệm ngày đầu anh cười: “Lần đó, tui đi phát tờ rơi để giới thiệu dịch vụ của mình. Rõ ràng là có người nhưng tui đưa tờ rơi hoài mà họ không chịu nhận. Họ cũng chẳng nói năng gì hết. Năn nỉ hoài không được nên tui liều mình xông đến rồi chạm phải một pho tượng. Hóa ra đó chỉ là mấy cô ma-nơ-canh, hóa ra tui đứng nói chuyện với tượng cả buổi trời mà không biết”.

Khi dịch vụ của anh dần đông khách, anh lại phải đối phó với những “vị khách không mời”. Biết đây là nơi làm việc của những người mù, những vị khách này đến để hành nghề “trộm cắp”. Anh đã nhiều lần bắt được trộm vì sự nhạy bén và tài suy đoán của mình. “Mấy tên trộm cứ tưởng tui sáng mắt, chúng sợ chết khiếp”, anh cười hả hê. Thành phố Nha Trang phần đông là khách du lịch nước ngoài. Dịch vụ của anh cũng được nhiều người nước ngoài ưa chuộng. Anh lại gặp khó khăn vì sự bất đồng ngôn ngữ. Nhưng lâu dần thành quen, anh đã học được tiếng và bây giờ đã có thể hiểu hầu hết những gì khách yêu cầu.

Ánh sáng trong đôi mắt tối

Hiện anh Tuấn đã có hai cơ sở mát-xa ở Nha Trang. Nhờ dịch vụ này, từ một người tật nguyền, tay trắng, anh đã có thể mua được nhà và mở thêm cơ sở để kinh doanh. Nhân viên của anh có 30 người, trong đó có 21 người mù. Mỗi cơ sở, mỗi tháng có thể đón từ 3.000 - 3.200 khách, mỗi tháng anh có thể kiếm đựợc hàng trăm triệu đồng. Ngồi nói chuyện với chúng tôi mà điện thoại của anh cứ reo liên tục. “Khách hàng gọi điện đặt giờ trước đấy”, anh phân bua.
Không chỉ góp phần tạo công ăn việc làm cho người khuyết tật, anh Tuấn còn có tiếng là một ông mai “mát tay”. Anh đã mai mối thành công cho 4 cặp vợ chồng, họ đều là nhân viên của cơ sở này. “Tui vui vì họ có cuộc sống như mọi người khác, có vợ có chồng, ít ra họ cũng không cô độc một mình trong bóng tối”. Anh Tuấn xúc động nói. Riêng phần mình, anh luôn thấy may mắn và hạnh phúc khi cưới được người vợ ngoan hiền, biết chăm lo cho chồng con và rất mực yêu thương anh. Chị đã bù đắp cho anh những mất mát trong cuộc sống.

Vợ anh Tuấn cũng là thành viên của hội người mù. Anh chị gặp nhau, yêu nhau rồi quyết định đi đến hôn nhân. Quyết định đó của hai người bị gia đình vợ phản đối vì: “Một đứa mù đã khổ, bây giờ hai đứa mù cưới nhau về lại càng khổ thêm”. Cuối cùng anh đã chứng mình cho gia đình vợ biết rằng mình sẽ không để vợ khổ. Đúng như anh nói, anh và chị sống với nhau rất hạnh phúc.

Vợ anh, chị Phạm Thị Thập (SN 1981) cũng đã khẳng định: “Tôi đã tìm thấy “bến trong” cho đời mình. Anh Tuấn là người rất yêu thương vợ con. Anh luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ của một người trụ cột trong gia đình. Lúc đầu, trong gia đình tôi có người phản đối chúng tôi lấy nhau nhưng bây giờ họ lại quý anh giống như con ruột vậy. Nhà có giỗ quãy hay tiệc tùng gì là gọi anh về ngay. Chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, quý trọng tình cảm của nhau, cuộc sống rất hạnh phúc”.

Hiện tại, vợ chồng anh đã có một bé gái 5 tuổi, rất đáng yêu và nhanh nhẹn. Điểm thu hút đặc biệt ở bé Phúc An là đôi mắt đen láy, sáng ngời. Phải chăng đó là sự bù đắp mà tạo hóa dành cho anh chị.

Người mù làm cha mẹ cũng không giống như người bình thường khác. Lúc bé mới sinh, vì cả anh chị đều không thể chăm con nên phải nhờ người trông giúp. Lúc con khóc, chị không có ở nhà, anh không thể pha sữa cho con, chỉ biết lấy nước lọc cho con uống để con đỡ khát mà không khóc nữa. Nói đến đó, anh chảy nước mắt. Anh kể lại lần đầu tiên dẫn con đến trường, bạn bè của nó chạy lại reo ầm lên: “A, ông mù! Ra xem ông mù các bạn ơi!”. Anh không ngại mà vẫn tiếp tục dẫn con đến trường, anh muốn con mình quen với việc có ba mẹ đều là người mù để sau này con không mặc cảm. Sau này, mỗi lần thấy anh đưa đón con đến trường, các bạn của con đã chào anh một cách lễ phép: “Ba Phúc An đến kìa!”.

Trong công việc, anh cũng tự đặt ra những kỷ luật rất nghiêm. Anh nói: “Nếu không làm như vậy thì không thể đi vào nền nếp được, nhân viên sẽ ỷ lại mà không cố gắng làm việc”. Sau giờ làm, anh cùng họ như anh em một nhà, cùng ăn, cùng tắm, cùng nhau nói chuyện cười đùa, không hề có sự phân biệt người làm hay chủ.

Khi được hỏi, anh mong ước điều gì trong cuộc sống này, anh cười tiếc nuối: “Tui nghĩ mà thương ngoại quá, giá giờ này ngoại còn sống, bà sẽ vui lắm vì thấy tui thành đạt. Lúc từ giã cuộc đời, ngoại cũng không được thanh thản vì thương tui một mình cô độc, không có lấy một người thân. Ngoại còn lo hơn vì tui không thấy đường.

Khi biết mình gần đất xa trời, ngoại đã kêu tui học lấy một cái nghề để tự nuôi sống mình. Ngoại bảo tui học làm thầy bói hay học đàn để đàn dạo, người ta thương mà cho tiền sống qua ngày”. Anh còn ước mình có thể một lần được nhìn thấy con gái bằng mắt chứ không phải “nhìn” con bằng tay. Có lẽ ước muốn giản dị của anh sẽ không bao giờ thực hiện được. Tuy vậy, điều đó cũng không làm mất đi niềm tin cuộc sống.

Anh Tuấn tâm sự: “Tôi luôn quý trọng cuộc sống của mình và sống bằng tất cả nghị lực mình đang có. Cuộc đời không bất công với ai cả, tất cả những người khuyết tật không có lý do gì để tuyệt vọng với đời.

Không có gì là không thể...



Bị liệt hai chân nhưng anh là người mạnh mẽ, dám làm dám chịu, từng vượt qua không ít những xót xa, tủi hổ của cuộc đời.


Anh Minh tại bàn làm việc ở công ty

Đó là anh Phạm Văn Minh (28 tuổi), ở An Mỹ, Tuy An, Phú Yên. Anh đã vượt qua mọi mặc cảm số phận để thay đổi cuộc đời mình. Hiện anh là giám đốc một công ty chuyên về công nghệ thông tin.

Tật nguyền thì đã sao ?

Ngay từ lúc là học sinh, cứ mỗi dịp hè, anh Minh vẫn đều đặn vào Sài Gòn bán vé số để kiếm tiền trang trải chuyện học hành.

Ban ngày lê lết dưới đường vì “thấy tội nghiệp người ta mới mua”, đêm về chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp để tìm cho mình giấc ngủ bình yên. Anh Minh nhớ lại: “Mười mấy người tàn tật như mình nằm trong phòng trọ nhỏ xíu. Lúc ấy thấy buồn tủi cho số phận của mình. Không lẽ cứ suốt ngày lê lết bán vé số? Không lẽ tật nguyền thì không thể làm ông này bà nọ như người bình thường?”.

Không cam chịu, lùi bước trước khó khăn, anh Minh biến những trăn trở, băn khoăn thành động lực để phấn đấu. Cuộc sống bươn chải, bon chen nơi phố thị trui rèn thêm ý chí và bản lĩnh trong anh. Suốt những năm học THPT anh luôn đạt thành tích khá giỏi. Và tấm giấy báo trúng tuyển ngành công nghệ thông tin của Trường ĐH Sư phạm kỹ thuật TP.HCM là thành quả xứng đáng cho những tháng ngày vật lộn mưu sinh.

Đừng đổ lỗi cho số phận

Với anh Minh, thành công không ngẫu nhiên tự tìm đến mỗi người mà đó là cả một chặng đường dài trải qua không ít khó khăn và thất bại. Quan trọng nhất là ý chí và khát khao thay đổi cuộc đời mình. Anh Minh tâm sự: “Khó khăn lớn nhất của mình khi vào đại học là phải đối mặt với các bậc thang ở trường. Để có thể vào lớp học mình phải ngồi chờ người quen cõng lên tận lầu 4”.

Tưởng như những khó khăn rồi sẽ qua đi, nhưng sự nghiệt ngã của số phận một lần nữa đổ ập lên thân hình nhỏ bé của anh. “Mới vào học năm thứ nhất đại học thì ba mình đột ngột qua đời. Lúc ấy mình dường như suy sụp vì ông là trụ cột, là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Mặc khác, mình lại nghĩ về tương lai, về nỗi khổ của mẹ và các em nên mình tiếp tục cố gắng để vượt qua tất cả”, anh Minh ngậm ngùi.

Học ngành công nghệ thông tin và sẵn mê kinh doanh nên đến năm thứ 3 đại học, anh Minh cùng một vài người bạn hùn hạp mở tiệm internet ở Q.Tân Phú, TP.HCM nhưng nhanh chóng thất bại vì thiếu kinh nghiệm quản lý. Thất bại đó không làm anh nhụt chí mà càng quyết tâm hơn trên con đường thực hiện ước mơ của mình.

Ra trường, anh Minh được nhận vào làm việc đúng chuyên ngành ở một công ty của Pháp. Nhưng đến đầu năm 2011, anh quyết định tự thành lập công ty riêng do chính mình làm giám đốc. Bởi theo anh, dù sao đi nữa thì làm việc cho chính mình vẫn tốt hơn.

Công ty TNHH giải pháp tin học NON Việt Nam ra đời từ suy nghĩ ấy. Anh Minh chia sẻ: “Mỗi lần đi gặp khách hàng đều có một người đi theo giúp mình vượt qua các bậc thang. Những khách hàng lần đầu tiên gặp mình đều bất ngờ và có vẻ ái ngại khi thấy mình ngồi xe lăn. Nhưng sau đó họ dần thông cảm và giới thiệu mình nhiều mối làm ăn hơn. Quan trọng nhất vẫn là chất lượng công việc”.

Nhìn nhận về sự thay đổi của giới trẻ ngày nay, anh Minh nói: “Giới trẻ ngày nay có điều kiện nhiều hơn trước nhưng thiếu va chạm cuộc sống nên rất “dễ vỡ”. Họ thường hay trách tại sao không như thế này, như thế kia, không sinh ra trong gia đình giàu có này nọ. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Hãy tìm cho mình một “điểm sáng” trong cuộc sống để luôn luôn nỗ lực, phấn đấu”.

Anh Minh chia sẻ: “Đi nhiều nơi mới biết mình còn may mắn hơn rất nhiều người khác. Nhiều người biết mình bệnh nhưng không đi khám vì sợ tốn tiền. Trước đây mình cũng khó khăn như họ, giờ mình làm việc này chỉ mong muốn góp một phần nào đó giúp người ta”.



9X Việt xinh đẹp nổi tiếng ở làng thời trang Singapore



Võ Thị Hải Trang là cô gái người Việt sở hữu rất nhiều giải thưởng nghệ thuật lớn tại quốc đảo sư tử.


Nội dung nổi bật:

Hải Trang (Zean Võ) là cô gái sinh ra và lớn lên tại Nha Trang, tốt nghiệp với danh hiệu sinh viên xuất sắc của ĐH Nghệ thuật Lasalle Singapore. Cô từng đạt nhiều giải thưởng trong khu vực về nhiếp ảnh và thời trang.

Hiện tại cô chụp ảnh và biên tập tin bài cho trang mạng xã hội thời trang và quản lý một triển lãm nghệ thuật đương đại tại Singapore.

Thời trang là cuộc sống

Hải Trang (Zean Võ) là cô gái sinh ra và lớn lên tại thành phố biển Nha Trang, từng tốt nghiệp với danh hiệu sinh viên xuất sắc của ĐH Nghệ thuật Lasalle Singapore. Hiện nay, cô chụp ảnh và biên tập tin bài cho trang mạng xã hội thời trang State Of Zean Vo, quản lý một triển lãm nghệ thuật đương đại tại Singapore.

Ngay từ khi là học sinh THPT, Hải Trang đã trở thành đại diện tiêu biểu duy nhất của khối thanh niên tỉnh Khánh Hòa tham gia Đại hội Đoàn toàn quốc lần thứ 9 năm 2008.

Hải Trang bắt đầu niềm đam mê thời trang từ thuở nhỏ, khi thích thú với trò chơi may quần áo cho búp bê. Rời ngôi trường cấp 3, cô bắt đầu học tập tại Singapore về chuyên ngành này.

Đối với cô gái trẻ này, thời trang là cuộc sống.Cô quan niệm thời trang không đơn thuần là trang phục, thứ luôn hấp dẫn phái đẹp mà còn là định hướng nghề nghiệp, truyền cảm hứng mạnh mẽ trong các hoạt động nghệ thuật khác.

Sống và học tập tại đất nước năng động, Hải Trang cho rằng các bạn trẻ nơi đây thể hiện cá tính thời trang rất mạnh: “Ở Singapore, giới trẻ từ độ tuổi trung học đã bắt đầu hình thành cá tính thời trang cá nhân. Bạn dễ thấy đâu đó trong đám đông một bạn trẻ với mái tóc màu hồng, một anh chàng mặc một chiếc quần váy, màu sắc rực rỡ, một cô gái trong phong cách menswear với tóc cạo nửa đầu…”.

Cô nàng quản lý đa tài

Hải Trang cũng đã có nhiều thành tích đáng nể về nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau: Giải thưởng danh dự của Hội thi ảnh quốc tế (năm 2010), giải Nhất cuộc thi thiết kế tranh poster công cộng URA (năm 2012), giải Nhất cuộc thi "Style Challenge" do Samsung Singapore tổ chức.

Bên cạnh đó cô còn thường xuyên viết bài về thời trang và nhãn hiệu với nhiều hãng nổi tiếng trong khu vực và quốc tế như: Chokonte, Fort Stand, Nikicio, Twoori, Errin… và nhiều bài viết nhiếp ảnh về các sự kiện thời trang lớn tại Singapore.

Hiện tại, công việc chính của Trang là làm quản lý cho một phòng triển lãm nghệ thuật đương đại. Nhưng cô đượcbiết đến nhiều hơn cả là ở vai trò của nhiếp ảnh gia, thiết kế, quản trị trang mạng xã hội về thời trang.

Trang mạng chính là nơi Trang chia sẻ về phong cách thời trang cá nhân. Đối tượng Trang hướng đến là những cô gái trẻ đam mê học hỏi, tiếp cận thời trang như một kiến thức căn bản của cuộc sống, thích khám phá xu hướng mới và dám ứng dụng cho bản thân. Ở lĩnh vực nào, Hải Trang cũng tạo được dấu ấn với các tác phẩm độc đáo, sáng tạo không giới hạn.

Cô chia sẻ: “Kinh phí học nghệ thuật rất cao nên phải biết đi làm thêm. Năm thứ hai đại học, mình làm thêm cho một công ty thiết kế với vị trí thiết kế đồ họa. Đến năm thứ ba, mình làm việc tự do về thiết kế. Năm cuối, mình tiếp tục vừa học vừa thực tập với vị trí nhiếp ảnh. Hiện giờ, thu nhập của đủ để sống tự lập và bay nhảy với những ước mơ”.

Là một cô gái "đa-zi-năng", Hải Trang cho biết các công việc đều bổ trợ cho nhau, giúp cô có những trải nghiệm thú vị riêng. Cô gái này quan niệm một người phụ nữ đẹp bao gồm sự thông minh, tự tin và có tâm hồn.

Thời gian tới, Hải Trang luôn mong muốn có một thương hiệu thời trang riêng từ khâu thiết kế hình ảnh, sản xuất, đến quảng bá và cả kinh doanh. Chính vì vậy, trong mỗi công việc hiện tại, cô luôn rèn cho mình những kỹ năng tổng hợp.

Về dự định lâu dài trong công việc, Hải Trang luôn khát khao được khám phá thế giới mới mẻ. "Nhưng trái tim mình luôn hướng về gia đình và Việt Nam” là điều cô luôn tâm niệm.




9X xinh đẹp và chuỗi cửa hàng doanh thu chục tỷ

Trượt đại học, cô gái sinh năm 1990 Nguyễn Minh Hiền đang là chủ của 3 cửa hàng thời trang, 1 nhà hàng sushi với doanh thu hằng năm xấp xỉ 20 tỷ đồng.


Hiền (bên trái) mặc trang phục Kimono Nhật Bản tại nhà hàng Sushi .


Hiền nhỏ nhắn, xinh xắn giống tiểu thư hơn là vai trò cô chủ đang quản lý 45 nhân viên. Xòe hai bàn tay hơi xương ra, Hiền cười bảo: “Bàn tay em xấu lắm vì phải làm rất nhiều việc, từ bưng bê, chế biến món ăn, đóng gói sản phẩm…”.

Từ cú lừa trên mạng

Thích kinh doanh nên suốt 3 năm học THPT, Hiền xin làm nhân viên bán mỹ phẩm ở cửa hàng của người bác. Trượt đại học, Hiền không ôn thi tiếp mà quyết định thực hiện niềm đam mê kinh doanh. Ban đầu, Hiền bán mỹ phẩm trên mạng. Một lần do lỡ mua đôi giày đắt tiền, để đi thì tiếc, Hiền lên mạng rao bán, không ngờ lãi được 100 nghìn đồng. Hứng thú, Hiền chuyển sang kinh doanh giày dép. Thời điểm năm 2009, kinh doanh qua mạng ở Việt Nam bắt đầu phát triển với sự xuất hiện của hàng loạt trang rao vặt cho phép đăng bài miễn phí. Hiền mày mò đăng hàng trăm topic bán hàng trên các website và blog, kiên trì tư vấn, trả lời khách hàng. Từ đó, khách hàng tìm đến cô chủ nhỏ ngày càng đông.

Một mình vừa đi lấy hàng, chăm sóc khách hàng trên mạng, giao hàng, Hiền nghĩ cần phải có một cửa hàng để trưng bày sản phẩm. Hiền nảy ra sáng kiến, làm nhân viên bán hàng không lương cho bác, đổi lại Hiền xin một góc của cửa hàng để bày bán giày dép.

Một lần, Hiền nhận đơn đặt hàng trên mạng 30 đôi giày. Lần đầu tiên nhận được đơn hàng lớn, Hiền dồn hết số vốn đi gom hàng nhưng đến địa điểm giao hàng, cô phát hiện bị ăn “quả lừa”. Hiền đành hạ giá sản phẩm, tích cực rao bán trên nhiều trang rao vặt khác nhau, chăm sóc khách hàng chu đáo hơn. “30 đôi giày được bán hết trong một tuần. Không những thế, em xây dựng được thêm nhiều khách hàng thân thiết”, Hiền chia sẻ. Nhờ đó công việc kinh doanh của Hiền ngày càng phát triển. Đến khi có 100 triệu đồng trong tay, Hiền quyết định mở cửa hàng thời trang tổng hợp mang tên Sio Shop cho nam giới. Sau đó, Hiền quyết định mở thêm 2 cửa hàng liền kề kinh doanh thời trang theo nhu cầu của khách hàng.

Đến nhà hàng Sushi

Hiền mở nhà hàng Sushi vì một lần cô đi ăn món này nhưng nhà hàng làm mon ăn tệ quá. Cô nghĩ mình có thể làm tốt hơn. Hiền quyết định mở nhà hàng Sushi rộng 80 m2. Một mình Hiền lên ý tưởng trang trí, thiết kế nhà hàng cho đến lên thực đơn, chọn món ăn, nhập hàng ăn. Chỉ trong thời gian ngắn, khách hàng tìm đến nhà hàng ngày một đông. “Nhiều khách hàng đến cứ xin đòi gặp chủ quán vì nhìn cách bài trí nhà hàng họ nghĩ em là người Nhật Bản”, Hiền cười vui.

Chia sẻ bí quyết, Hiền bảo, đầu tiên là món ăn phải ngon, giá cả hợp lý, phù hợp với nhiều đối tượng, thái độ phục vụ chuyên nghiệp. Miễn phí trà đá, đồ tráng miệng. Ngoài ra, Hiền khuyến mãi khách hàng có hóa đơn từ 500 nghìn đồng trở lên ở shop quần áo sẽ được tặng một phiếu ăn trị giá 50 nghìn đồng ở nhà hàng Sushi. Hiền cho biết, tháng 10 này Hiền khai trương tiếp nhà hàng Sushi thứ 2 với diện tích mặt sàn 100 m2x6 tầng. Với nhà hàng này, Hiền tiếp tục tự tay thực hiện mọi công đoạn từ thuê thiết kế cho đến mua bát đĩa, dao kéo. Hỏi bận rộn thế thời gian đâu nghỉ ngơi. Hiền cười tươi: “Không bận lắm vì lúc làm em tập trung cao độ. Sau đó, không những em đi chơi mà còn thường xuyên tổ chức cho nhân viên đi chơi xả hơi nữa”.

Với hệ thống shop và nhà hàng quy mô nhưng cô chủ nhỏ 9X lại có cách quản lý khiến người khác khó lòng tin được. Hiền rất ít khi dùng máy tính, thậm chí không dùng bất cứ phần mềm quản lý kinh doanh, hàng hóa nào. Tất cả đều được Hiền ghi chép bằng tay, tính toán thủ công và ghi nhớ trong đầu. Nhân viên đã có máy chấm công nhưng cuối tháng tính lương, Hiền vẫn lôi cuốn sổ tay ra tự nhẩm tính. Hiền cho biết, giờ mở rộng quy mô, phải dùng đến phần mềm để quản lý nhưng cô giao cho nhân viên thực hiện, còn mình vẫn trung thành với sổ tay.


Dù làm việc bằng phương pháp thủ công nhưng Hiền luôn nắm rõ từng khoản chi tiêu. Hiền cho biết, 3 shop thời trang doanh thu mỗi năm được 10 tỷ đồng; nhà hàng Sushi trung bình mỗi tháng được 700 triệu đồng. Mỗi năm doanh thu đạt xấp xỉ 20 tỷ đồng.

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Ông chủ quán Cafe StartUp: Tôi cố tình "bắt chước” Starbucks

Ông chủ quán cà phê StarUp khẳng định đã cố tình nhái Starbucks ở Sài Gòn.
Người dân Sài Gòn không lạ gì với Starbucks và không ít người lại càng nhăn mặt khó chịu hơn khi nhìn thấy cửa hàng đầu tiên của StarUp với sự "trùng hợp" từ màu sắc đến logo, hình ảnh.
Người tạo ra sản phẩm này là Mai Trường Giang - một chàng trẻ sinh năm 1985 đến từ Trà Vinh. Thẳng thắn và hài hước anh chia sẻ câu chuyện làm thương hiệu của mình.
Tôi cố tình “ bắt chước” Starbucks
StartUp khai trương khi nào?
Tháng 11/2012
Tại sao lại đặt là StartUp?
StartUp có nghĩ là khởi nghiệp. Sau khi thành công với chuỗi cửa hàng bánh su Singapore, tôi mở StartUp là nơi để các bạn trẻ muốn khởi nghiệp có thể gặp nhau, trao đổi, hợp tác, hợp tác và chia sẻ kinh nghiệm với họ.
StartUp với logo và hình ảnh rất giống Starbucks được mở trước khi Starbucks vào Việt Nam.
Anh cố tình?
Đúng
Lý do?
Tôi có lộ trình rõ ràng. Khi khởi nghiệp khó khăn nhất là vấn đề marketing, nhận diện thương hiệu và doanh nghiệp vừa và nhỏ thường không nhiều kinh phí để thực hiện.
Tôi để màu sắc, logo giống Starbucks vì muốn cộng đồng facebook, mạng xã hội loan truyền Starbucks đã đến Việt Nam.
Và hiệu đúng như tôi mong đợi. Có nhiều người biết đến, nhắc đến và nhận xét đây là thương hiệu nhái.
Mai Trường Giang với nhiều chiêu truyền thông cực hiệu quả
Tại sao anh chọn Starbucks?
Sản phảm café ai cũng có thể làm được nhưng quan trọng với khách hàng là sự tận hưởng, thư giãn trong không gian riêng và sự yêu mến, trung thành với thương hiệu.
Anh không nghĩ ra cách làm thương hiệu nên phải “bắt chước”?
Đã kinh doanh thì lập trường phải vững. Hãy là chính mình, đừng quan tâm đến người khác nói, cái gì liên quan đến tiêu cực thì hãy lọc ra và bỏ đi.
Anh sợ bị tẩy chay không?
Không
Anh có sợ bị chê hàng giả, hàng nhái?
Tôi xây dựng hình ảnh, thương hiệu cá nhân nói là làm. Người nào nói tôi làm giả làm nhái thì chia sẻ, giải thích.
Ai anh cũng giải thích?
Không. Tôi chỉ giải thích cho những ai quan tâm.
Nhờ Starbucks anh mới thành công như hôm nay?
Không nên nói thành công vì vẫn đang xây dựng. Tôi không tham vọng cạnh tranh với Starbucks, Coffee Bean mà có thị trường riêng của mình.
Sắp tới phiên bản 3 của StartUp sẽ tách biệt, hoàn toàn tách biệt với hình ảnh Starbucks. Bị công ty luật “gõ cửa” về vi phạm bản quyền, anh làm gì?
Phiên bản 2, tôi đã thay đổi logo bằng hình ảnh cá nhân được phác họa lại nhưng font chữ, màu sắc vẫn chưa thay đổi.
Sắp tới phiên bản 3 của StartUp sẽ tách biệt, hoàn toàn tách biệt với hình ảnh Starbucks.
Đối thủ cạnh tranh chính của StartUp?
Passio
Tại sao?
Passio chọn hướng đi đúng, đã tận dụng nguồn vốn của mình để phát triển. Tôi nhắm đến đối thủ số 1. Trong thị trường chỉ có số 1 và số 2 thôi.
Anh hơn gì Passio?
Cộng đồng khởi nghiệp ủng hộ các dự án của tôi. Thêm vào đó là k iến thức, trải nghiệm tốt về xây dựng thương hiệu. Và quan trọng nhất là định hướng StartUp là những cửa hàng có vốn nhỏ, chỉ khoảng 500triệu trong khi đó Passio lên tới 1 tỷ nên dễ phát triển hơn.
Khen Trung Nguyên khôn ngoan trong truyền thông
Anh đánh giá gì về Trung Nguyên?
Anh Vũ có tầm nhìn dài hạn, tận dụng Starbucsk để PR cho Trung Nguyên cực tốt không chỉ ở Việt Nam mà còn trên thế giới. mục tiêu truyền thông rõ ràng
Starbucks có chiến lược bài bản. Họ không cần phải nói gì cả mà tự động có người khác nói về mình.
Café truyền thống và café mix, cái nào sẽ thắng?
Thị trường cafe hiện tại rất lớn, Trung Nguyên cũng chưa khai thác hết. Đất nước đang chuyển giao, thế hệ trẻ đang chuyển giao nên ức độ chấp nhận nhanh. Người trẻ sẽ chuyển từ café phin đậm đặc sang café xay. Theo tôi thì lộ trình 3-5-10 năm nữa café truyền thống sẽ giảm.
Anh dự đoán bao lâu café góc đường không còn?
3-5 năm
Tại sao?
Với cách làm ăn manh mún, không có chiến lược thương hiệu lâu dài, các cửa hàng này sẽ bị các công ty, thương hiệu café lớn thuê mặt bằng tương tự như tiệm tạp hóa dần mất đi và thay vào đó là cửa hàng tiện lợi.
Café lề đường thì sao?
Trong vòng 5 năm nữa chính quyền sẽ dẹp hết quan cóc lề đường cũng như Malaysia đã làm cách đây vài năm.

NCĐT


Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Khởi nghiệp… từ rác



Chàng sinh viên năm cuối Viện ĐH Mở Hà Nội Nguyễn Đình Quân, sinh năm 1986, đã hóa phép biến vỏ trứng, mùn cưa, rơm rạ, xơ... dừa…trở thành những bức tranh lạ, sống động...

Khởi nghiệp lạ
“Đây là bức tranh về phố cổ Hà Nội với chất liệu xơ dừa, bèo tây và mùn cưa; đây là tranh phong cảnh miền núi mang vẻ đẹp hoang sơ được làm từ rơm, cỏ khô và cành cây khô; còn bức tranh con công này trông nó lộng lẫy thế nhưng được làm từ mùn cưa...", Quân say sưa giới thiệu về những đứa con tinh thần của mình.

Nhiều người khi thấy tranh của Quân nán lại vì tò mò. Quân rất cầu kỳ, kỹ tính. Tất cả công đoạn từ lựa chọn chất liệu đến lên ý tưởng và vẽ tranh đều do anh làm. Một tác phẩm đơn giản nhất cũng ngốn của Quân ba đêm liền.

Theo Quân khó nhất khi làm tranh này là lựa chọn chất liệu và thổi hồn vào chất liệu để chúng trở nên sinh động, vẽ lên được cuộc sống đầy màu sắc. Tranh của Quân phong phú về thể loại, phù hợp với nhiều đối tượng khách hàng, gồm tranh trẻ em, phong cảnh (phố cổ, miền núi, thôn quê), tranh trừu tượng.


Ý tưởng làm tranh từ chất liệu thiên nhiên của Quân xuất phát từ môn học Tranh phối chất. Lúc đó, Quân đang học năm cuối Viện ĐH Mở Hà Nội. Từ những điều thú vị của môn học, Quân nung nấu ý định phải sáng tạo ra sản phẩm độc đáo, tạo thương hiệu cho riêng mình. Tuy nhiên, khi đưa ra ý tưởng này, Quân gặp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình và bạn bè, bởi nó quá lạ. Không ít người cho rằng Quân "đi trên mây", phi thực tế.

Bức tranh đầu tay có tên Khi yêu làm từ vỏ trứng, mùn cưa và củ hoa lay ơn được cô giáo cho điểm 10, bán với giá 2 triệu đồng. Có động lực, Quân rủ thêm hai người bạn và quyết định khởi nghiệp bằng dòng tranh này. Những ngày đầu, nhóm của Quân gặp nhiều khó khăn, luôn trong tình trạng "cháy túi", nhịn ăn, mất ngủ.

"Có khi túng quá cả nhóm mang hai chiếc xe máy đi cầm cố", Quân kể. Bằng số tiền vay từ bạn bè, giữa năm 2009, Quân đã khai trương được cửa hàng tranh đầu tiên tại phố Đốc Ngữ (Ba Đình, Hà Nội) mang tên Ourway.

Tìm bản sắc cho mình

Năm 2011, dự án tranh từ chất liệu tự nhiên của Quân đã xuất sắc giành giải nhất cuộc thi Khởi nghiệp. Nhiều cá nhân và tổ chức đã tìm đến Quân ngỏ ý mua bản quyền sản phẩm.

"Trải qua bao gian nan mình mới sinh ra được đứa con tinh thần này, sao dễ dàng bán đi được chứ. Mục đích của Quân là làm ra sản phẩm tạo thương hiệu cho riêng mình, để khi nhắc đến dòng tranh này người ta sẽ nhớ đến mình", Quân nói.

Hiện tranh của Quân đã có mặt rộng khắp các cửa hàng nội thất ở Hà Nội, TP Hồ Chí Minh, Bắc Ninh, Thanh Hóa… Nhiều phụ huynh đã tìm đến phòng tranh của Quân ở phố Đức Giang (Long Biên, Hà Nội) để cho con học nghề. Ngoài việc nhận dạy tại phòng tranh, Quân đến một số trường học tại Hà Nội để truyền lửa đam mê cho các em nhỏ.

Theo nguồn: mywork.vn

Nữ phó giáo sư 8X đa tài




Bỏ qua cao học để làm nghiên cứu sinh và bảo vệ thành công luận án tiến sĩ tại Anh ở tuổi 26, 31 tuổi (năm 2012) được phong chức danh phó giáo sư, Nguyễn Khánh Diệu Hồng tự tin với những gì mình đã có và đạt được với niềm say mê nghiên cứu khoa học.

Hiện phó giáo sư Nguyễn Khánh Diệu Hồng (sinh năm 1981) là giảng viên Viện Kỹ thuật Hóa học, ĐH Bách khoa Hà Nội.

Yêu văn thơ, thích vẽ tranh nhưng lại chọn thi khối A

Những cảm nhận đầu tiên với vị nữ phó giáo sư (PGS) trẻ nhất trong đợt phong chức danh này cuối năm 2012 dường như trái ngược so với tưởng tượng về một nhà nữ nghiên cứu khoa học. Nguyễn Khánh Diệu Hồng đem lại cho người tiếp xúc cảm giác hòa đồng nhưng không thiếu chút "kiêu ngầm" của một cô gái Hà thành với những thành công đáng nể trong công việc và cuộc sống.

Những kỷ niệm gắn bó với khu vực Trường ĐH Bách khoa Hà Nội từ thuở nhỏ được Nguyễn Khánh Diệu Hồng đưa ra như một mối duyên cũng là nguyên nhân khiến một nữ sinh Hà thành yêu văn thơ, thích vẽ tranh lại đăng ký thi vào trường đại học này. Không dừng ở đó, sau 4 năm nghiên cứu sinh và thực tập tại Anh, cô đã không chần chừ quay về với ngôi trường mình gắn bó để khẳng định sự nghiệp của mình ở đây.


Trong cuộc trò chuyện với vị PGS trẻ này, sự tò mò về chân dung một nữ khoa học trẻ của phóng viên được thỏa mãn trước bảng thành tích liên tục từ thời học sinh, sinh viên đến nay của Diệu Hồng. Song ấn tượng nhất từ nữ khoa học là phong cách 8x với nét nữ tính, sự thẳng thắn, thông minh cùng khá nhiều tài lẻ được cô tiết lộ.

Dù bận rộn với công việc của một giảng viên đứng lớp, tham gia hướng dẫn luận văn thạc sỹ, nghiên cứu sinh, Diệu Hồng vẫn dành không ít thời gian cho gia đình nhỏ của mình khi con gái của cô mới gần 1 tuổi. 

"Có lẽ vì là dân Hóa nên có lợi thế trong việc chế biến nấu ăn. Chỉ cần ông xã nói thích món gì mình có thể tự tìm tòi để ra đúng hương vị của món ăn đó" - Diệu Hồng bật mí về cuộc sống gia đình tưởng như không dễ chu toàn với một nữ tiến sĩ say mê nghiên cứu khoa học. 

Học giỏi từ nhỏ với nhiều thành tích từ bậc tiểu học đến phổ thông, bao quát các lĩnh vực từ văn hóa, nghệ thuật, sự toàn tài của Diệu Hồng được chứng minh bằng những bức tranh do cô sáng tác. 

"Ở nước ngoài một mình phải giải quyết mọi công việc, những lúc như vậy, vẽ tranh là một liều thuốc tinh thần rất hiệu quả với bản thân tôi. Cũng vì vậy mà bức tranh vẽ cầu Tháp bắc qua sông Themes ở London đã được tôi ứng tác trong liền 2 ngày không nghỉ” - Diệu Hồng nhớ lại. 

Ngôi nhà của những ai yêu khoa học 

Không giống như nhiều bạn bè thường có lựa chọn cơ hội ở lại nước ngoài sau thời gian học tập để tìm kiếm cơ hội phát triển, Diệu Hồng sớm quyết định về nhà ngay khi hoàn thành nghiên cứu sinh tại đại học University College London, trường được xếp hạng tốp đầu thế giới và 1 năm thực tập sinh sau tiến sĩ tại Viện nghiên cứu hoàng gia Anh dù cô là người Việt Nam đầu tiên có được cơ hội làm việc tại đây. "Về nước thấy ấm cúng hơn nhiều, quanh mình có mẹ, có gia đình nhỏ và cả một môi trường cộng đồng nghiên cứu khoa học kết nối rộng khắp" - nữ PGS 32 tuổi cho biết.

Tiếp thêm niềm say mê nghiên cứu khoa học cho các sinh viên của mình, Diệu Hồng chia sẻ, giới trẻ rất năng động. Sinh viên ở trường luôn có sự tìm tòi, sáng tạo đáng ngạc nhiên. Vì vậy, với vai trò của một giảng viên, một nhà nghiên cứu khoa học, Diệu Hồng không ngừng nỗ lực hết mình. Khó khăn đối với một nhà nghiên cứu cũng khó có thể hình dung hết nhưng không có sự kiên trì, không say mê, không hy sinh sẽ không có thành quả. “Một sản phẩm nghiên cứu được chuyển giao là rất khó. Mất rất nhiều thời gian nghiên cứu, có những lúc thất bại, việc thử nghiệm cũng không dễ dàng. Chỉ đến khi mọi người thấy được công dụng cũng như so sánh giá thành thì sản phẩm mới chính thức được công nhận.” - Diệu Hồng chia sẻ.
Ngay từ khi còn là sinh viên, niềm đam mê với nghiên cứu khoa học đã đến với Diệu Hồng với định hướng lựa chọn rõ ràng về lĩnh vực nhiên liệu sạch, thân thiện môi trường. Thành công đầu tiên của Diệu Hồng chính là một nhánh đề tài của Hồng cùng nhóm nghiên cứu, trong khuôn khổ một đề tài lớn của thầy hướng dẫn, được ứng dụng thực tế vào năm 2003. Năm đó, đề tài này đã giành giải Nhất “Sáng tạo kỹ thuật Việt Nam” 2003 của Quĩ VIFOTEC và Huy chương Vàng tại Hội chợ công nghệ Việt Nam 2003. 

Tiếp tục thành công này là hàng loạt những nghiên cứu của nhóm nghiên cứu về nhiên liệu sinh học thân thiện môi trường, các chất tẩy rửa trong đời sống và trong công nghệ lọc Hóa dầu trong đó có Hồng được đưa vào ứng dụng... Niềm vui ngày càng lớn khi những thành quả của cả nhóm nghiên cứu “sống” thực sự sau khi vượt qua nhiều thử nghiệm trong môi trường sản xuất kinh doanh vốn với những vị khách hàng thực dụng và khó tính. Đây là một nguồn tiếp sức lớn cho niềm đam mê nghiên cứu của Diệu Hồng và của cả những học trò của cô giáo trẻ tại Trường ĐH Bách khoa Hà Nội. 


Cũng từ ngọn lửa say mê khoa học đó, đối với Diệu Hồng, Viện Kỹ thuật Hóa học là ngôi nhà thứ hai của cô. Ngôi nhà này của Diệu Hồng còn liên tục mở rộng với nhiều thành viên mới khi những sinh viên, nghiên cứu sinh đăng ký làm việc với cô đều được giao kèo phải coi đây là nhà. “Coi là nhà có nghĩa là phải biết tôn trọng các quy định của phòng thí nghiệm, biết tiết kiệm, phải gọn gàng, cẩn trọng an toàn cho ngôi nhà của mình, và quan trọng hơn là biết chia sẻ ý tưởng, giúp đỡ các thành viên trong nhóm thay vì dành riêng cho bản thân, để cạnh tranh...” - Diệu Hồng tâm sự.

Theo dddn.com.vn

Flag Counter